Saturday, May 2, 2015

Mắt lệ cho người tình

Mình không thích cái tựa cho mấy, nhưng bản nhạc thì trước đây rất yêu, bây giờ cũng yêu nhưng chỉ còn tính hoài niệm bảng lảng.

Sài Gòn những năm 1980 còn thưa xe cộ, mà đa số là xe đạp. Cái thành phố xưa đã mất, trong khi cái xô bồ náo nhiệt mới chưa xảy ra. Hồi đó mới lớn, còn nhạy cảm, còn mong manh lắm. Tương lai bế tắc, hay buồn đạp xe lang thang. Một đêm đi ngang hồ Con Rùa, con đường rộng vắng lặng dưới ánh đèn cao áp. Chợt nghe vọng ra từ một quán café một giai điệu lạ, du dương mà chùng lắng. Cái mất mát, tiếc nuối trong bài hát không hẳn là tâm sự của mình, nhưng điệu nhạc thì sao mà vừa vặn khít khao với tâm trạng, khiến mắt cay cay. Đó chình là bài Mắt lệ cho người tình của nhạc sĩ Phạm Mạnh Cương.

Từ sau đêm đó, bài hát này đã theo mình trong nhiều năm cho đến lúc mình già giặn, cứng cỏi hơn, và chuyển hướng tới những thể loại âm nhạc khác thích hợp hơn. Rồi một đêm mới đây mình nằm mơ nghe bài hát xưa cũ này, vậy là sáng ra cầm đàn hát lại trước lúc bắt đầu ngày mới. Kỷ niệm vẫn đẹp, nhưng cái buồn đã vơi nhiều, đã chìm đi trong sương mờ dĩ vãng.


Mắt lệ cho người tình

No comments:

Post a Comment