Monday, April 16, 2012

Ba mươi chín bậc thang - Chương 9: Truy tìm sào huyệt

Ông quan chức Bộ Hải Quân la to:

- Nói bậy!

Sir Walter đứng dậy ra khỏi phòng trong lúc chúng tôi nhìn ngây xuống bàn. Mười phút sau ông quay lại, vẻ mặt nghiêm trọng.

- Tôi mới nói chuyện với Alloa. Ông ta đang ngủ bị lôi khỏi giường, cau có lắm. Ăn tối ở nhà Mulross xong ông ta về thẳng nhà, không đi đâu hết.

Tướng Winstanley xen vào:

- Nhưng chuyện quá vô lý. Không lẽ cái người đó tới đây ngồi ngay cạnh tôi gần nửa tiếng đồng hồ mà tôi không nhận ra là ông ta giả mạo? Chắc Alloa lẩm cẩm rồi quên khuấy mất đó thôi.

Tôi nói:

- Khôn là ở chỗ đó. Quí vị mải lo chuyện khác nên không để ý, mặc nhiên chấp nhận kẻ đó là Lord Alloa. Nếu là ai khác thì có lẽ quí vị đã nhìn kỹ hơn, nhưng Lord Alloa có mặt tại đây là chuyện đương nhiên nên không ai nghi ngờ gì.

Ông tướng Pháp lên tiếng, nói rất chậm nhưng tiếng Anh của ông ta khá thạo:

- Anh này nói đúng, giải thích tâm lý nghe phải lắm. Kẻ thù của chúng ta không có dại dột đâu.

Ông ta hướng cặp lông mày rậm về phía mọi người đang có mặt.

- Để tôi kể chuyện này quí vị nghe, xảy ra ở Senegal cách đây đã nhiều năm. Hồi đó tôi đóng ở đồn xa và hay ra sông câu cá chép để giết thì giờ. Tôi có con ngựa cái nhỏ dùng chở đồ ăn trưa, loại ngựa khỏe lông nâu xám lúc xưa hay bán ở chợ Timbuktu. Buổi sáng kia tôi đang mê câu thì con ngựa trở chứng bồn chồn không yên, cứ hí to rồi lại dậm chân thình thịch. Tôi lên tiếng dỗ nó nhưng đầu óc còn mải miết chuyện câu cá. Nó được cột vô gốc cây cách đó hai chục yard tôi liếc qua vẫn nhìn thấy, lúc đó tôi nghĩ vậy. Chừng hai tiếng sau tôi thấy đói. Tôi gom hết cá bỏ vô bao vải dầu rồi rà dây câu đi xuôi dòng lại chỗ con ngựa. Tới nơi tôi ném bao cá lên lưng ngựa...

Ông ta ngừng kể, nhìn quanh.

- Tôi nghe mùi lạ mới giật mình quay đầu lại thì thấy con sư tử cách có ba feet, thứ sư tử già ăn thịt người trong làng ai cũng khiếp sợ. Sau lưng nó con ngựa chỉ còn là một đống máu, xương với da...

Tôi cũng có đi săn nhiều nên nghe chuyện thật hay không là biết liền. Tôi hỏi:

- Rồi sao?

- Tôi nhét nguyên cái cần câu vô miệng nó rồi rút liền súng ngắn ra. Mấy người giúp việc cũng vừa cầm súng trường chạy kịp tới. Nhưng nó cũng để lại dấu trên người tôi đây.

Ông ta giơ bàn tay cụt ba ngón lên rồi tiếp:

- Quí vị nghĩ coi, con ngựa đã chết hơn một giờ, rồi từ lúc đó trở đi con sư tử kiên nhẫn rình tôi suốt. Tôi không nhìn thấy nó giết con ngựa vì đã quen nghe tiếng ngựa dở chứng, không để ý nữa. Tôi cũng không nhận thấy con ngựa đã biến mất, vì tri giác tôi chỉ ghi nhận nó là một khối nâu nâu, mà con sư tử cũng màu nâu. Ở chỗ hoang vu giác quan con người thường rất nhạy mà tôi còn lầm như vậy, huống gì bây giờ chúng ta đang sống ở thành thị, đầu óc bận rộn đủ chuyện?

Sir Walter gật đầu. Không ai nói được gì để cãi lại ông ta. Tướng Winstanley lại tiếp:

- Tôi thật không hiểu. Mục đích của chúng là lấy cắp tài liệu mà chúng ta không hay biết gì cả. Nhưng chỉ cần một người ở đây nhắc tới buổi họp hôm nay với Alloa là âm mưu lộ ra hết còn gì.

Sir Walter cười khô khốc.

- Bọn chúng quả rất tinh khôn khi lựa Alloa để giả dạng. Làm gì có chuyện có ai nhắc tới cuộc họp đêm nay với Alloa hoặc là ông ta đề cập tới việc này với chúng ta?

Tôi nhớ ra ngài tư lệnh hải quân có tiếng lầm lì và cộc cằn. Tướng Winstanley lại nói:

- Còn chỗ này nữa, tên gián điệp đó tới đây để được cái gì? Làm sao hắn nhớ cho hết trong đầu cả xấp tài liệu toàn hình vẽ với những cái tên lạ hoắc?

Ông tướng Pháp trả lời:

- Cái đó không khó. Một điệp viên giỏi được huấn luyện để có trí nhớ như máy ảnh. Các vị có để ý hắn ta không nói năng gì mà cứ lật đi lật lại xấp tài liệu không? Tôi cho rằng hắn ta đã nhớ như in trong đầu từng chi tiết một. Hồi trẻ tôi cũng làm được như vậy.

Sir Walter rầu rĩ nói:

- Vậy chỉ còn cách thay đổi phương án thôi.

Gương mặt Whittaker sa sầm. Ông ta hỏi:

- Ông có kể đầu đuôi cho Lord Alloa nghe chưa? Chưa à? Tôi không tuyệt đối chắc chắn, nhưng theo tôi chúng ta không thể thay đổi gì nhiều trong phương án trừ phi thay đổi luôn địa lý nước Anh.

Royer lại lên tiếng:

- Còn chuyện này nữa. Lúc hắn có ở đây tôi đã không ngại nói ra nhiều việc. Tôi có đề cập tới các kế hoạch quân sự bên phía chính phủ Pháp vì tôi được phép tiết lộ ở mức đó. Những tin tức đó rất quí giá đối với kẻ thù của chúng ta. Thưa quí vị, chỉ có một cách là chúng ta phải bắt giữ ngay tên gián điệp lúc nãy luôn với đồng bọn của hắn.

Tôi thốt lên:

- Trời đất! Nhưng chúng ta không có đầu mối nào hết!

Whittaker nói:

- Giờ này có lẽ chúng đã gởi tin về bằng đường bưu điện rồi.

Ông tướng Pháp nói:

- Không đâu, tại ông không hiểu thói quen của bọn điệp viên. Chúng tự tay giao tin, tự tay nhận phần thưởng. Bên Pháp chúng tôi hiểu bọn này mà. Chúng ta vẫn còn cơ hội, mes amis. Bọn chúng chắc chắn phải vượt biển, cho nên chúng ta phải lục soát tàu bè và canh phòng các bến cảng. Đây là việc tối quan trọng cho cả nước Pháp lẫn nước Anh.

Thái độ nghiêm trang và sáng suốt của Royer khiến chúng tôi bình tĩnh lại. Ông ta là người biết hành động trong lúc kẻ khác còn đang bối rối. Nhưng trên mỗi gương mặt tôi không nhìn thấy chút hy vọng nào, mà chính tôi cũng không cảm thấy lạc quan gì hơn. Trên đảo quốc này có năm mươi triệu người sinh sống, làm sao chỉ trong vòng hơn chục tiếng chúng tôi có thể tìm ra ba tên tội phạm tinh khôn hạng nhất châu Âu?



Thình lình tôi nảy ra một ý. Tôi kêu to với Sir Walter:

- Cuốn sổ của Scudder đâu? Mau lên, tôi vừa nhớ ra cái này!

Ông mở khóa hộc bàn đưa cho tôi cuốn sổ. Tôi lật ra tìm rồi đọc:

- Ba mươi chín bậc, đã đếm kỹ, nước lớn 10 giờ 17 phút tối.

Ông quan chức Bộ Hải Quân nhìn tôi như thể tôi bị điên. Tôi nói to:

- Quí vị không thấy sao, đây chính là đầu mối. Scudder biết rõ hang ổ của bọn kia, biết chúng sẽ rời nước Anh từ chỗ nào, có điều ông ta không nói rõ ra. Bọn chúng sẽ đi ngày mai, địa điểm là một nơi nước lớn lúc 10 giờ 17 phút.

Ai đó nói:

- Có thể chúng đã đi tối nay rồi.

- Bọn này thì không đâu. Chúng có cách thức hoạt động bí mật riêng, không gấp gáp. Tôi biết tánh người Đức, dù gì cũng phải làm theo đúng kế hoạch. Làm sao kiếm ra bảng giờ thủy triều đây?

Whittaker tươi lên nói:

- Vậy cũng còn hy vọng. Chúng ta hãy về đằng Bộ Hải Quân.

Chúng tôi lên hai chiếc xe đang chờ trước cửa, ngoại trừ Sir Walter lên đường tới sở cảnh sát để "huy động giám đốc Macgillivray" như lời ông nói.

Chúng tôi bước qua những hành lang vắng ngắt, những gian phòng rộng trống trơn chỉ có mấy phụ nữ đang lau chùi dọn dẹp, tới một phòng nhỏ tường kín sách với bản đồ. Một nhân viên thường trực được gọi tới và nhanh chóng lấy ra cuốn thông tin về thủy triều của Bộ Hải Quân. Tôi ngồi xuống bàn còn các vị khác xúm quanh, vì không hiểu thế nào tôi lại trở thành chủ động trong vụ này.

Không ăn thua gì. Sách kê tới mấy trăm địa điểm, trong đó cũng phải năm chục địa điểm có triều cường lúc mười giờ mười bảy. Phải tìm cách thu hẹp phạm vi tìm kiếm hơn nữa.

Tôi ôm đầu suy nghĩ. Thế nào cũng phải có cách giải câu đố này. Scudder nói bậc là ý nghĩa gì? Tôi nghĩ tới bậc thang trong ụ tàu, nhưng nếu vậy thì đâu cần nêu ra con số là bao nhiêu bậc. Phải là nơi nào có nhiều cầu thang, trong đó có một cầu thang phân biệt ra bằng con số ba mươi chín bậc.

Tôi nảy ra một ý và lục tìm hết thảy lịch trình tàu bè. Hoàn toàn không có tàu nào rời bến lúc mười giờ mười bảy phút để chạy vô lục địa.

Tại sao nhấn mạnh tới nước lớn? Nếu là bến cảng thì ắt là cảng nhỏ, phụ thuộc vào thủy triều. Bằng không thì tàu phải to lắm. Nhưng giờ đó không có tàu xuất phát, mà tôi cũng không tin bọn chúng sẽ đáp tàu lớn từ một bến cảng thông thường. Như vậy nơi đó phải là cảng nhỏ hoặc là không phải bến cảng.

Nếu là cảng nhỏ thì Scudder đã không nhắc tới mấy bậc thang. Tôi chưa thấy bến cảng nào có cầu thang. Địa điểm chúng tôi cần tìm phải được định rõ bằng một cầu thang, và tại đó triều cường xảy ra lúc mười giờ mười bảy phút. Nhìn chung tôi nghĩ nơi đó không nằm trong vịnh mà giáp thẳng với biển lớn. Tuy nhiên cái cầu thang cứ làm tôi thắc mắc.

Tôi lại nghĩ theo phạm vi rộng hơn. Nếu có kẻ muốn đi gấp qua nước Đức bằng đường nhanh chóng và bí mật, thì kẻ đó sẽ lên tàu ở đâu? Không phải từ mấy cảng lớn. Cũng không phải từ eo biển Manche, từ bờ phía tây hay là Scotland nếu hắn xuất phát từ Luân Đôn. Tôi đo khoảng cách trên bản đồ và cố gắng tự đặt mình vào vị trí của kẻ thù. Nếu là tôi thì tôi sẽ nhắm đích đến ở Ostend, Antwerp hay là Rotterdam, và tôi sẽ chọn địa điểm xuất phát trên bờ phía đông trong khoảng từ Cromer tới Dover.

Tất cả những điều trên chỉ là phỏng đoán sơ sài, không có gì là tài tình hay theo phương pháp chặt chẽ. Tôi không phải Sherlock Holmes. Tuy nhiên tôi có một thứ bản năng về những chuyện loại này. Cũng khó giải thích, thường tôi vẫn vận dụng trí óc cho tới khi hết đường suy nghĩ thì đoán, mà tôi đoán thường ít khi sai.

Tôi ghi lại những kết luận của mình trên tờ giấy mang tiêu đề của Bộ Hải Quân như sau:


KHÁ CHẮC CHẮN

(1) Địa điểm có nhiều cầu thang. Chỉ có cầu thang cần tìm mới cao ba mươi chín bậc.

(2) Triều cường lúc 10:17 tối. Tàu chỉ có thể ra khơi lúc triều cường.

(3) Không phải là bậc ụ tàu, do đó địa điểm rất có thể không phải là bến cảng.

(4) Không có chuyến tàu thường xuyên nào khởi hành lúc 10:17. Phương tiện di chuyển phải là tàu chở hàng thuê (ít có khả năng), du thuyền hoặc tàu đánh cá.

Tới đây lý luận của tôi chấm dứt. Tôi viết thêm một danh sách thứ hai đề là "Suy đoán", nhưng tôi cảm thấy cũng chắc chắn như danh sách đầu.


SUY ĐOÁN

(1) Địa điểm không nằm trong vịnh mà giáp thẳng với biển lớn.

(2) Tàu nhỏ, loại tàu kéo lưới, du thuyền hoặc xuồng máy cỡ lớn.

(3) Địa điểm nằm trên bờ phía đông giữa Cromer và Dover.

Kể cũng lạ là tôi lại ngồi đó, vây quanh là một vị bộ trưởng, một thống chế, hai quan chức chính phủ cao cấp với một ông tướng Pháp nhìn chăm chú trong lúc tôi cố giải một bí mật sinh tử từ những dòng ghi chép nguệch ngoạc của một người đã qua đời.

Sir Walter đã quay trở lại, và ít phút sau Macgillivray tới nơi. Ông ta đã ra lệnh cho các cảng và nhà ga canh chừng ba tên có nhân dạng như tôi đã tả với Sir Walter. Tuy nhiên ông ta cũng như những người khác không hy vọng gì mấy. Tôi nói:

- Theo tôi thì như vầy. Chúng ta phải tìm một địa điểm có nhiều cầu thang dẫn xuống bãi biển, trong đó có một cầu thang cao ba mươi chín bậc. Tôi nghĩ chỗ đó giáp thẳng ra biển chớ không phải nằm khuất trong vịnh, bờ có vách đá cao, nằm trong khoảng từ vịnh Wash tới biển Manche. Ngoài ra ở đó triều cường đêm mai xảy ra lúc mười giờ mười bảy phút.

Thình lình tôi nảy ra một ý.

- Có thể tìm được viên chức nào biết rành bờ biển phía đông không, kiểu như thanh tra tuần duyên chẳng hạn?

Whittaker nói có một người nhà ở Clapham. Ông ta ra xe để đi đón người đó, chúng tôi còn lại trong căn phòng nhỏ thì nghĩ gì nói nấy. Tôi châm ống điếu và rà kỹ lại mọi chuyện cho tới khi đầu óc mệt đừ.

Khoảng một giờ sáng viên chức tuần duyên tới nơi. Ông ta nhìn lớn tuổi, đàng hoàng, có vẻ là cựu sĩ quan hải quân, thái độ hết sức kính nể đối với nhóm người có mặt trong phòng. Tôi để ông bộ trưởng quốc phòng nói chuyện với ông ta vì ngại nếu tôi hỏi ông ta sẽ nghĩ tôi lấn lướt.

- Chúng tôi cần ông cho biết nơi nào dọc bờ phía đông có vách đá cao và có nhiều bậc dẫn xuống bãi biển.

Ông ta suy nghĩ một chút.

- Thưa, ý ngài muốn nói bậc kiểu gì? Có nhiều nơi đường xẻ trong vách đá, thành ra hầu như đường nào cũng có một hay hai bậc. Hay ngài muốn nói tới cầu thang thường, từ đầu tới cuối toàn là bậc mà thôi?

Ông bộ trưởng quay qua nhìn tôi. Tôi bèn nói:

- Ý chúng tôi là cầu thang thường.

Ông ta nghĩ ngợi một hai phút.

- Tôi không nhớ ở đâu có. À khoan đã, có một chỗ trong quận Norfolk tên là Brattlesham, bên cạnh sân gôn có hai cầu thang để người chơi leo xuống lượm banh.

Tôi đáp:

- Không phải chỗ đó.

- Hay là mấy phố đi dạo gần bãi biển? Chỗ nghỉ mát nào cũng có.

Tôi lắc đầu:

- Phải là chỗ vắng hơn kìa.

- Vậy thì tôi chịu. Cũng có một chỗ tên là Ruff...

Tôi hỏi:

- Chỗ nào?

- Chỗ núi đá vôi nhô ra biển trong quận Kent, gần Bradgate. Trên đỉnh có nhiều biệt thự, một số có cầu thang dẫn xuống bãi biển riêng. Khu đó toàn dân khá giả, ít giao du với chung quanh.

Tôi lật cuốn bảng giờ thủy triều ra tìm chỗ nói về Bradgate. Triều cường ở đó xảy ra lúc 10:27 tối ngày 15 tháng sáu. Tôi hồi hộp nói to:

- Chúng ta theo đúng dấu vết rồi. Làm sao tìm được giờ nước lớn ở Ruff?

Viên chức tuần duyên trả lời:

- Tôi biết. Có lần tôi được người bạn cho mượn căn nhà ngay khu đó cũng vào đúng tháng này, và buổi tối tôi hay ra khơi câu cá. Nước lớn tại đó tới sớm hơn Bradgate mười phút.

Tôi xếp sách nhìn quanh.

- Thưa quí vị, nếu một trong số cầu thang nói trên có ba mươi chín bậc thì chúng ta đã giải được bí mật. Thưa Sir Walter, tôi cần mượn đỡ chiếc xe của ông với cuốn bản đồ đường sá. Tôi cũng cần nói chuyện với ông Macgillivray mười phút để bàn kế hoạch cho ngày mai.

Tôi tự tiện nắm quyền chủ động như vậy cũng ẩu, nhưng không ai lấy làm khó chịu vì dù sao tôi cũng đã dính líu ngay từ đầu. Vả lại những nhân vật quan trọng này thừa thông minh để thấy tôi có kinh nghiệm lo liệu những việc khó. Tướng Royer mở lời ủy thác cho tôi. Ông ta nói:

- Riêng tôi rất tin tưởng giao việc này cho anh Hannay.

Đồng hồ chỉ ba giờ rưỡi khuya lúc tôi phóng xe vụt qua những bờ rào trăng rọi sáng ven đường trong quận Kent. Ngồi cạnh tôi là người thuộc cấp giỏi nhất của giám đốc cảnh sát Macgillivray.

No comments:

Post a Comment