Thursday, April 12, 2012

Con chó cưng

Dịch từ truyện ngắn Louis trong tập The Toys of Peace của Saki (1923)

Ông Strudwarden bảo vợ:

- Lễ Phục Sinh này đi Vienna chơi nghe em. Sẵn dịp thăm luôn mấy người bạn cũ của anh ở bển. Phục Sinh mà đi Vienna chơi là nhứt đó...

Cô vợ Lena ngắt ngang, giọng ngạc nhiên xen chút bực bội:

- Ơ kìa, em tưởng mình đã quyết định đi Brighton rồi kia mà?

Ông chồng đáp:

- Đó là em quyết định chớ có phải anh đâu! Phục Sinh năm ngoái mình đã đi Brighton rồi, lễ Ngũ Tuần cũng vậy nữa. Còn năm kia thì đi Worthing cũng sát một bên, rồi năm trước nữa cũng lại là Brighton. Kỳ này anh muốn thay đổi không khí một chút coi ra sao.

- Nhưng mà đi Vienna thì tốn kém lắm cơ!

- Sao bữa nay tự nhiên em lại đi lo chuyện tốn kém? Vả lại đi Vienna cũng chẳng tốn gì hơn chi phí tiệc tùng cho đám quen biết tào lao ở Brighton. Nội tránh được mấy người đó cũng đủ thấy khỏe rồi!

Giọng ông Strudwarden đầy vẻ bất bình, mà cái im lặng của cô vợ Lena cũng toát vẻ bất bình không kém. Vòng quen biết của cô ở vùng Brighton tuy chẳng xuất sắc gì, nhưng họ thật khéo chiều lòng cô. Tới tụ tập họ lại để được săn đón từng li không sướng gấp mấy lần dẫn xác ra ngoại quốc để rồi chẳng ai biết tới mình hay sao? Cô bèn bảo chồng:

- Anh có thích Vienna quá thì đi một mình đi. Em đâu có bỏ chó Ki ở nhà được, mà dẫn nó ra ngoại quốc ở khách sạn thì bất tiện ghê lắm cơ, rồi lại khi về nước còn phải qua mấy khâu kiểm dịch với cách li nữa. Vắng em một tuần thôi là Ki Ki nó không sống nổi, anh đâu có hiểu được!

Lena cúi xuống hôn lên chóp mũi con chó nâu nhỏ xíu cô đang ôm trong lòng. Con chó nằm yên không động đậy dưới tấm khăn choàng.

Ông Strudwarden nói:

- Nè, cái vụ chó Ki này càng ngày càng chẳng ra sao, thiệt là bực mình quá! Chuyện gì cũng không làm được, dự định nào cũng bị bác bỏ chỉ vì chó Ki thế này chó Ki thế nọ. Em thờ chó Ki còn hơn thiên hạ thờ thánh nữa. Coi bộ em dám yêu cầu chính phủ đình chỉ tổng tuyển cử nếu bất tiện cho chó Ki lắm đó!

Để đáp lại Lena chỉ cúi xuống hôn vào chiếc mũi nâu của chó Ki lần nữa, cử chỉ của một phụ nữ vốn dĩ hiền lành nhu mì nhưng khi thấy mình đúng thì thà hy sinh cả thế gian chớ không chịu nhường ai một ly nào.

Ông Strudwarden bực dọc tiếp tục cằn nhằn:

- Mà em có thương yêu thú vật gì cho cam. Nhớ hồi dưới Kerryfield mấy con chó cuồng chân cuồng cẳng trong nhà biết mấy mà em cứ một mực không chịu dắt tụi nó ra ngoài. Cả đời em chưa chắc đã bước vô chuồng ngựa lấy đôi lần cho có. Thiên hạ phản đối nạn giết chim lấy lông tới nỗi chim gần tuyệt chủng thì em lại cười nhạo. Ra đường gặp súc vật bị ngược đãi anh can thiệp thì em lại cau có. Vậy mà cái con Ki oắt con đó, ai tính chuyện gì em cũng khăng khăng đòi phải tiện lợi cho nó mới được!

Lena chỉ nhẹ nhàng đáp lại, giọng thoáng buồn:

- Anh lại cứ thành kiến với Ki cưng của em rồi!

Ông Strudwarden đáp:

- Sao không thành kiến cho được! Anh cũng thích chó chớ, nhưng em có cho anh lại gần nó đâu. Em cứ nói chỉ trừ em với nhỏ giúp việc ra thì ai nó cũng táp hết. Mới bữa trước phu nhân Peterby ôm nó tính vuốt ve một chút thì em giựt phắt nó khỏi tay bà cụ, kêu là sợ nó cắn. Nuôi con chó trong nhà mà hồi giờ anh chỉ nhìn thấy có cái mũi bé tẹo nhợt nhạt của nó thòi ra khi nó nằm trong giỏ hay lúc em ôm nó trên tay, hay là mỗi lần em dắt nó qua lại trong hành lang thì anh nghe được cái tiếng sủa khè khè như mắc suyễn của nó vậy thôi. Vậy biểu anh làm sao mà thương nó đây chớ? Thương con chim cu trong cái đồng hồ cúc cu còn dễ hơn!

Lena rời bàn đứng dậy, hai tay ôm chó Ki cuộn tròn trong tấm khăn choàng. Cô nói:

- Chắc tại Ki nó thương em, thương mỗi mình em thôi, nên em thương nó lại nhiều thế. Anh nói gì cũng mặc, em không chịu xa nó đâu. Anh đòi đi Vienna thì anh đi một mình ấy. Em cứ nghĩ anh đi Brighton với em và Ki Ki thì hay hơn bao nhiêu, nhưng mà anh thích gì làm nấy thì đâu ai dám trách anh cơ chứ!

Bà chị ông Strudwarden lên tiếng khi Lena đã rời khỏi phòng:

- Cậu phải trừ khử con chó đó đi mới xong. Cứ cho nó nhẹ nhàng êm ái về chầu trời. Lena chỉ lợi dụng nó để ép người khác theo ý mình chớ cô ta chẳng thương yêu gì con chó đó hết. Mỗi khi cô ta đàn đúm với đám bạn bè ở Brighton hay đâu đó thì con chó thành ra vướng tay vướng chân và phải ru rú với nhỏ giúp việc cả ngày. Nhưng nếu cô ta không muốn đi đâu với cậu thì lập tức viện ra cái cớ không thể bỏ con chó một mình. Đã bao giờ cậu bất chợt vô phòng mà nghe Lena thủ thỉ với chó cưng của cô ta chưa? Cô ta chỉ làm bộ lăng xăng âu yếm nó khi có mặt người khác thôi.

Ông Strudwarden đáp:

- Nói thiệt với chị gần đây em cũng có tính chuyện cho con Ki gặp xui mà thiệt mạng. Nhưng quả thật rất khó dàn xếp tai nạn vì phần lớn thời gian nó không ngủ trong giỏ thì vợ em cũng ẵm nó trong tay. Còn đánh bả độc chắc cũng không ăn thua vì ngó bộ lúc nào nó cũng no nê, vợ em thỉnh thoảng vẫn đút vài miếng cho nó ở bàn ăn mà em chẳng bao giờ thấy nó ăn gì hết.

Bà chị nói giọng đăm chiêu:

- Sáng thứ Tư này Lena sẽ lại đằng nhà thờ, tức là phải bỏ con Ki ở nhà. Buổi trưa cô ấy sẽ ăn cơm khách đằng nhà ông bà Delling. Như vậy cậu sẽ có được vài giờ để hành động. Cô giúp việc ở nhà sẽ bông lơn với anh tài xế là chính, không thì chị cũng sẽ kiếm cớ để kéo cổ tránh ra chỗ khác.

Ông Strudwarden đáp:

- Vậy là rảnh chỗ cho mình ra tay rồi, nhưng mà đầu óc em chẳng nghĩ ra được cách gì cho hiệu nghiệm. Cái con chó mắc dịch này chỉ biết ì ra một chỗ nên mình không thể làm như nó nhảy vô bồn tắm chết đuối hoặc là ẩu đả không cân sức với con chó xồm của ông bán thịt rồi tử thương. Lấy cớ gì để cho một con chó suốt ngày ngủ trong rổ lại lăn ra chết bây giờ? Không lẽ bịa ra chuyện các vị tranh đấu nữ quyền ào vô chiếm cứ phòng khách của Lena rồi thảy gạch ném chết con Ki? Nếu vậy thì phải đập phá thêm vài thứ trong nhà, mất công lắm. Hơn nữa mấy người giúp việc sẽ rất thắc mắc vì họ chẳng thấy ai xông vô nhà hết cả.

Bà chị bèn nói:

- Chị có cách rồi! Mình kiếm cái thùng có nắp đậy cho thiệt kín, khoan một lỗ trên nắp vừa đủ để luồn ống cao su qua, xong xách nguyên cái lồng có con chó bỏ vô, đóng nắp thùng lại rồi nối đầu ống ở ngoài vô vòi ga. Vậy là được cái buồng hơi ngạt ngon lành. Xong chuyện mình xách cái lồng ra để trước cửa sổ cho bay hết mùi. Tới chiều Lena về nhà sẽ thấy con Ki còn nguyên trong lồng nhưng đã lặng lẽ lìa đời.

Ông Strudwarden trả lời:

-Loại đàn bà như chị em thấy có tả trong truyện. Chị quả có đầu óc của bọn tội phạm tinh ma quỉ quái. Kiếm thùng đâu bây giờ?

Hai hôm sau hai kẻ mưu đồ ngượng ngùng đứng nhìn lom lom cái thùng dày vuông vức trên nắp thò ra chiếc ống cao su nối tới vòi ga. Bà chị nói:

- Im ru, không cục cựa lấy một tẹo nào. Chắc là không đau đớn gì hết. Dù sao xong chuyện rồi chị cũng thấy ớn ớn!

Ông Strudwarden vừa tắt ga vừa đáp:

- Giờ mới tới màn ghê rợn nhứt đây. Mình sẽ mở nắp chầm chậm cho ga thoát ra từ từ. Chị kéo cánh cửa tới lui một hồi để tạo chút gió trong phòng đi.

Ít phút sau, khi hơi ga đã tan đi hết, ông Strudwarden cúi xuống nhấc nguyên chiếc lồng ra. Bà chị kinh hoàng thét lên. Chó Ki vẫn ngồi yên trước cửa lồng, đầu vẫn ngẩng, tai vẫn vểnh như lạnh lùng thách thức những kẻ đã ám hại nó. Ông Strudwarden buông chiếc lồng ra như phải bỏng, trố mắt nhìn con chó một hồi rồi bỗng phá lên cười.

Con chó giả làm quả hết sức giống, nhất là bộ phận tao ra cái tiếng sủa khàn khàn mỗi khi bấm nút đã giúp cho Lena và cô giúp việc riêng bịp được cả nhà. Một đằng không ưa súc vật, một đằng thích buộc người ta theo ý mình mà không bị mang tiếng ích kỷ, thì ra lâu nay phu nhân của ông Strudwarden đã nghĩ ra diệu kế để được cả đôi bề.

Chiều hôm đó Lena đi ăn tiệc về thì được thông báo một câu cụt ngủn:

- Chó Ki chết rồi!

Cô thảng thốt kêu lên:

- Chó Ki chết rồi à!

- Ừ, nó nhảy ra cắn thằng nhỏ giao thịt, rồi khi anh can ra nó lại cắn anh luôn, nên anh đành phải sai giết nó. Em có đe anh là con chó hay cắn, nhưng mà anh thiệt không biết nó lại nguy hiểm quá như vậy. Anh sẽ phải đền cho thằng nhỏ hàng thịt kha khá tiền nên chắc không mua nổi món trang sức em thích để làm quà Phục Sinh cho em được. Ngoài ra anh sẽ phải đi Vienna gặp bác sĩ Schroeder chuyên trị chó cắn nên em cũng cần phải đi với anh. Xác con Ki anh đã giao cho người ta lấy da nhồi bông đặng làm quà Phục Sinh tặng em thay cho món trang sức em vẫn ngấm nghé lâu nay. Kìa Lena, em đau buồn quá thì cứ khóc cho thỏa thích, đừng có đứng đó nhìn anh chằm chằm như thể anh bị mất trí vậy!

Lena không khóc, nhưng nụ cười gượng của cô nhìn thảm hại gì đâu.

No comments:

Post a Comment