Thursday, April 12, 2012

Bữa tiệc nhớ đời

Dịch từ truyện ngắn The Phantom Luncheon trong tập The Toys of Peace của Saki (1923)

Ngài Drakmanton bảo vợ:

-Chị em nhà Smithly-Dubbs mới vừa lên London. Hay là em tiếp đãi họ chút đi. Đãi họ một bữa ở Ritz hay chỗ nào kha khá chút.

Phu nhân Drakmanton trả lời:

- Mấy chị em nhà đó em đã biết qua. Em thiệt tình không muốn giao du với họ đâu.

- Em à, kỳ bầu cử nào họ cũng vận động cho mình. Chắc cũng chẳng được mấy phiếu, nhưng họ có ông chú là thành viên trong một ủy ban cơ sở của anh. Lâu lâu ông ta cũng thay mặt anh diễn thuyết trong những buổi họp ít quan trọng. Mấy người như vậy thường cũng mong được chút đền đáp.

Phu nhân Drakmanton kêu lên:

- Ở đó mà mong chút đền đáp! Họ đòi hỏi phải được đền đáp thì có. Ba chị em đều có chân trong câu lạc bộ của em, cứ tới trưa là lại lẩn quẩn trong tiền sảnh, mặt mày háo hức, chực nghe em nói hai tiếng ăn trưa là tay đẩy em vô taxi cái ào, miệng quát biểu tài xế chở tới Ritz hay là Dieudonné. Em định thần lại thì đã tới trước cửa nhà hàng mất rồi!

Ngài Drakmanton vẫn khăng khăng:

- Cho dù như vậy anh vẫn nghĩ em nên mời họ một bữa coi mới được!

Phu nhân Drakmanton đáp:

- Em thì vẫn nghĩ đãi đằng chị em nhà Smithly-Dubbs là đẩy cái lệ hiếu khách đi tới chỗ cực đoan méo mó. Em đã vì anh từng lo chiêu đãi đủ hạng người không nhớ hết tên, nhưng mà em chẳng thấy lý do chính đáng nào để phải chịu trận chị em nhà họ suốt một giờ đồng hồ đằng đẵng. Anh hãy thử tưởng tượng coi, phải chứng kiến sáu mươi phút vừa ba hoa vừa nhai nuốt liên hồi, ai mà chịu cho thấu!

Bà chợt quay qua cô em gái hỏi giọng khấp khởi hy vọng:

- À nè Milly, hay là em dẫn họ đi ăn dùm chị cái đi?

Milly chối liền:

- Em đâu có quen họ đâu!

- Thì đâu có sao, em cứ giả làm chị. Ai cũng nói chị em mình giống nhau như hai giọt nước, không phân biệt được. Hồi giờ chị cũng chỉ nói chuyện với chị em nhà Smithly-Dubbs đâu có đôi ba lần thôi. Mấy cậu phục vụ ở câu lạc bộ sẽ chỉ họ cho em thấy. Cả ba chị em đều hay chàng ràng trong tiền sảnh vào giờ ăn trưa, dễ biết lắm.

Milly phản đối:

- Chị à, không có được đâu. Ngày mai em có hẹn ăn trưa ở nhà hàng Carlton, còn ngày mốt em về quê rồi.

Phu nhân Drakmanton hỏi giọng trầm ngâm:

- Ngày mai mấy giờ em hẹn ăn trưa?

- Hai giờ đúng.

- Vậy được rồi, mai tôi sẽ ăn trưa với chị em nhà Smithly-Dubbs. Bữa ăn sẽ vui đáo để. Ít nhứt là tôi sẽ thấy vui đáo để.

Hai câu chót phu nhân Drakmanton chỉ nói cho một mình bà nghe. Người khác ít khi tán thưởng óc hài hước của phu nhân, còn phu quân của bà thì lại càng không bao giờ.

Ngày hôm sau phu nhân Drakmanton thay đổi cách sửa soạn. Bà chải một kiểu tóc mới, đội thêm cái nón, lại đổi một hai chi tiết nhỏ khi trang điểm. Kết quả là ba chị em nhà Smithly-Dubbs hơi do dự khi chào bà trong tiền sảnh câu lạc bộ, nhưng họ yên tâm ngay khi được bà niềm nở chào lại.

Phu nhân Drakmanton xăng xái hỏi:

- Nhà hàng Carlton dọn ăn trưa có khá không thưa các vị?

Cả ba chị em nồng nhiệt khen ngợi nhà hàng Carlton.

Phu nhân Drakmanton đáp:

- Vậy mình tới đó dùng bữa trưa đi nhé!

Ít phút sau ba chị em nhà Smithly-Dubbs ngồi sung sướng duyệt xét thực đơn. Phu nhân Drakmanton nói:

- Quí vị dùng trứng cá để khai vị với tôi không?

Ba chị em chịu ngay món trứng cá làm khai vị. Những món sau cũng được chọn theo cùng một cung cách xài sang như vậy, và tới lúc họ bắt đầu thưởng thức món vịt trời thì giá thành bữa ăn trưa đã leo cao ngất ngưỡng.

Thực đơn thì sang trọng, nhưng câu chuyện trao đổi giữa các thực khách lại khá tầm thường. Chị em nhà Smithly-Dubbs nhắc nhiều tới tình hình chính trị trong khu vực ngài Drakmanton làm dân biểu, nhưng thay vì tỏ ra đặc biệt quan tâm thì phu nhân Drakmanton lại cứ ừ hử cho qua chuyện. Cuối cùng cô chị cả Cecilia đánh liều phán một câu:

- Theo tôi nghĩ thì Luật Bảo Hiểm sẽ mất đi một phần sự ủng hộ hiện nay khi dân chúng đã hiểu rõ về nó hơn.

Phu nhân Drakmanton đáp:

- Ồ vậy hả? Nói thiệt tôi không để ý chuyện chính trị cho lắm đâu.

Ba chị em đồng đặt tách cà phê thượng hạng xuống bàn, trố mắt. Rồi họ bật cười khúc khích.

- Dĩ nhiên là bà nói chơi rồi!

Câu trả lời khiến họ sửng sốt:

- Tôi nói thiệt mà. Ba cái chuyện chính trị chán phèo này tôi chẳng hiểu đầu đuôi làm sao hết, mà tôi cũng không quan tâm. Nội lo chuyện riêng của tôi cũng đủ mệt rồi.

Cô em út Amanda thốt lên, giọng đã xen chút bối rối:

- Nhưng tôi có nghe nói tại một buổi họp mặt bà đã nói chuyện rất am tường về Luật Bảo Hiểm kia mà?

Tới lượt phu nhân Drakmanton trố mắt. Bà sợ sệt nhìn quanh rồi nói:

- Các vị biết không, thiệt dễ sợ quá, tự nhiên tôi bị mất hết trí nhớ. Ngay cả tôi là ai tôi cũng không nghĩ ra được. Tôi chỉ nhớ là tôi gặp các vị ở đâu đó rồi các vị mời tôi đi ăn trưa, thiệt tử tế quá, dĩ nhiên tôi phải nhận lời. Ngoài ra thì đầu óc tôi trống rỗng chẳng có gì nữa.

Giờ thì tới phiên vẻ hoảng hốt hiện lên mặt ba chị em nhà Smithly-Dubbs. Họ vội vã đồng thanh:

- Chính bà đã mời chúng tôi đi ăn trưa đấy chứ!

Rõ ràng với chị em nhà Smithly-Dubbs thì xác định tư cách khách mời của họ quan trọng hơn lai lịch của người phụ nữ ngồi trước mặt. Thế nhưng bà này nói liền một câu chắc nịch:

- Ồ không phải đâu, gì chớ cái này tôi nhớ rõ lắm. Chính các vị đã nhất định mời tôi tới đây vì các vị nói thức ăn ở đây thuộc loại hảo hạng. Mà đúng thiệt, bữa ăn ngon tuyệt! Tôi chỉ lo là tự nhiên lại nghĩ hoài không ra mình là ai.

Cả ba chị em nói một lượt:

- Bà là phu nhân Drakmanton!

Bà kia trả lời giọng hơi bực :

- Các vị giễu tôi làm chi tội nghiệp! Tôi biết mặt phu nhân Drakmanton mà, bà ấy đâu có giống tôi chút nào đâu. Mà kìa, mới nhắc là bà ấy đã tới. Cái bà mặc đồ đen, trên mũ cắm cọng lông chim màu vàng đứng ngay bên cửa kia kìa!

Chị em nhà Smithly-Dubbs nhìn theo ra cửa, vẻ hoang mang trong mắt họ lập tức chuyển thành kinh hoàng. Rõ ràng người mới tới trông giống phu nhân Drakmanton hơn là người đàn bà đang chung bàn với họ. Họ hoảng hốt hỏi :

- Nếu người kia mới là phu nhân Drakmanton vậy thì bà là ai ?

- Tôi nói rồi, tôi không biết. Mà các vị hình như cũng không biết tôi là ai sao ?

- Hồi nãy bà gặp chúng tôi đằng câu lạc bộ …

- Câu lạc bộ nào ?

- Câu lạc bộ New Didactic ở đường Calais.

Phu nhân Drakmanton ồ một tiếng như bừng tỉnh:

- Ôi đúng rồi, cảm ơn các vị nhiều lắm! Tôi nhớ ra hết rồi. Tôi là Ellen Niggle, làm nghề chùi đồ đồng. Lâu lâu câu lạc bộ New Didactic có kêu tôi tới đánh bóng đồ đồng của họ, cho nên tôi mới biết mặt phu nhân Drakmanton vì bà ấy hay tới đó lắm. Còn các vị thì đã mời tôi ăn trưa ở đây, thật là tử tế quá. Cũng lạ, hồi nãy trí nhớ của tôi tự nhiên trôi tuột đâu mất, chắc tại lâu ngày mới được ăn uống quá thịnh soạn như vầy. Thôi chết, đã hai giờ mười rồi, tôi còn phải chạy đi chùi đồ ở dinh Whitehall nữa. Cảm ơn các vị nhiều nhé!

Phu nhân Drakmanton lẹ làng rời khỏi nhà hàng, để ba chị em nhà Smithly-Dubbs ngồi lại suýt khóc. Khi hóa đơn tính tiền đưa ra cả cái nhà hàng như quay mòng mòng chung quanh chỗ họ ngồi. Họ vốn khá giả, dư sức thanh toán một bữa ăn mắc tiền. Nhưng tính họ keo kiệt, tự đãi mình một bữa kha khá còn chưa bao giờ có, huống gì bỏ tiền ra bao một bữa cực kỳ thịnh soạn cho một kẻ lao công hèn kém không có bất cứ khả năng đền đáp nào, thì quả là một tai họa khủng khiếp.

Ba chị em nhà Smithly-Dubbs không sao quên nổi kinh nghiệm đáng sợ kể trên. Họ quyết định dẹp bỏ chuyện chính trị và đổi qua hoạt động từ thiện.

No comments:

Post a Comment